Cà phê cóc Sài Gòn luôn là cái cớ để người ta tìm đến những câu chuyện của những mảnh đời khác nhau. Người ta chọn cà phê cóc vì sự khiêm tốn và tính công bằng của nó, y hệt cái cách mà người Sài Thành đối đãi với nhau mà lâu dần trở thành một nét riêng rất Sài Gòn.
Là cái cớ của người Sài Gòn
“Cho em 1 ly cà phê đen nhé bà chủ ơi!” Tiếng gọi tưởng chừng như theo bản năng và phản xạ mỗi khi sửa soạn ngồi xuống chiếc ghế xúp còn không có tựa chính là dấu hiệu của một nét đặc trưng Sài Gòn. Họ uống cà phê dường như không chỉ vì thèm, cũng không phải cần chút caffeine để tỉnh táo, mà là muốn tìm ai đó để hàn huyên tâm sự chuyện đời.
Thế mới nói, quán cà phê cóc ngoài hẻm đều quy tụ những “camera chạy bằng cơm”, những người “trên thông thiên văn dưới tường địa lý”. Nhưng khoan hãy bắt bẻ họ, vì trên vỉa hè, đâu chỉ có những câu chuyện đời thường, mà còn hàm chứa những nét văn hoá vùng miền vừa xa lạ vừa gần gũi mà ai cũng tò mò muốn biết, được kể bằng đủ thể loại giọng điệu khác nhau.
Nó trở thành nơi để thể hiện cái nhiệt thành của những con người nơi đây, luôn bao dung, chấp nhận và cởi mở với những cái mới, cái lạ, và sẵn sàng tìm cách giúp đỡ hết lòng, hết mình.
Là sự công bằng, tính khiêm tốn của người Sài Gòn
Người ta tìm đến cà phê cóc còn là vì nó rất khiêm tốn, nhỏ bé nhưng công bằng. Cái quán dựng lên bằng chiếc xe đẩy đầy ắp nào là ly tách, nào là phin cà phê ngổn ngang, chiếc ghế xúp chẳng có nổi chỗ tựa, còn bàn thì cũng làm từ ghế kê lên bởi cái mâm tròn xoay.
Cà phê cóc chẳng có menu được thiết kế “chanh sả” như trên quán, mà đều là “thực đơn miệng” được cô chủ quán đọc vanh vách như phản xạ tự nhiên. Đen đá, đen nóng, kẹo lạc, thuốc thơm, còn trà đá thì miễn phí, thực đơn có nhiêu đó nhưng chưa chắc đã có trên menu của các quán nổi tiếng high-end.
Cà phê cóc Sài Gòn không phân biệt bất kỳ tầng lớp, vùng miền, địa vị hay giai cấp nào, miễn họ cùng san sẻ một nhịp đập, một hơi thở với Sài Gòn thì cà phê cóc ai uống mà chẳng được?! Dù thực khách là bất kì ai thì đều có vị trí và thực đơn như nhau cả, tất cả đều bình đẳng, công bằng và cùng có thể chia sẻ một câu chuyện đời.
Thế đấy, Sài Gòn bao dung cả những kẻ cô độc trên con đường tìm kiếm thành công của mình. Người ta hay nói Sài Gòn hoa lệ, hoa cho kẻ giàu và lệ cho người nghèo, nhưng ở cà phê cóc thì ai cũng được hoa và ai cũng ứa lệ.
Đằng sau sự xô bồ, nhộn nhịp của chốn Sài Thành thì đâu đó trên từng vỉa hè cũng chan chứa những thứ rất đời. Nó chính là thứ mời gọi dân lang bạt, an ủi những đứa con xa xứ cô đơn, và san sẻ niềm sung sướng của cuộc sống phố thị.
Là “Sài Gòn xưa” của người trẻ
Người ta hay nói, Sài Gòn là hoài niệm của thế hệ trước, nhưng là thanh xuân của thế hệ trẻ. Bởi lẽ, trong sâu thẳm ký ức của những con người thế kỷ trước thì hình ảnh tờ báo sáng với ly cà phê pha phin bên lề đường Sài Gòn thì nó là cả một miền ký ức bị ủ dột và khiếm khuyết của người trẻ bây giờ.
Cà phê cóc cũng dần trẻ hoá để thu hút hầu bao của người trẻ khi văn hoá cà phê “vỉa hè sang chảnh” trở nên trendy, và giờ đây người trẻ cũng không quá bất ngờ khi nghe đâu đó ly cà phê “mang tiếng vỉa hè” có giá 50k. Có chăng, đây là một cái giá phải trả để người trẻ kiếm tìm lại tuổi thơ của cha mẹ, những trải nghiệm mà đã dần bị vùi lấp bởi mạng Internet, nhà cao tầng và phố thị.
Lâu dần, cà phê cóc được cho vào danh sách top 10 những việc cần làm khi đặt chân đến Sài Thành của giới trẻ, và là nơi họ “nhanh chóng” check in như một cách để thể hiện sự yêu mến của mình với Sài Gòn.
Và đôi khi, những quán cà phê cóc dần trở thành “sàn diễn” thời trang dành cho giới trẻ.
Ảnh: Pinterest
Ảnh: Pinterest
Là niềm tự hào của người Sài Gòn
Đối với những du khách ngoại quốc, những người nước ngoài cư trú ở Sài Gòn, cà phê cóc là một nét văn hoá độc đáo không chỉ bởi chất lượng của ly cà phê mà còn là sự niềm nở chẳng lẫn vào đâu của những người con Sài Thành.
Starbucks, The Coffee House, Highlands Coffee không thiếu ở Sài Gòn, còn là những món cà phê được pha tựa với hương vị họ hay uống ở nước ngoài. Thế nhưng, ở cà phê cóc, hương vị đậm đặc hoà tan mọi cảm xúc của mọi thực khách. Chẳng nói điêu khi cà phê cóc Sài Gòn được yêu mến như thế, phải chăng đã đủ đầy mọi lý do chính đáng để cà phê Sài Gòn trở nên nổi tiếng khắp thế giới.
Sài Gòn rộng lớn là thế, nhưng vẫn chất chứa nhiều góc cạnh làm nên nét đặc trưng phố thị mà hiếm có nơi đâu làm được. Cà phê cóc là một trong những số đó.
Người ta hay nói, “miếng trầu là đầu câu chuyện”, nhưng ở Sài Gòn, ly cà phê cóc bên góc vỉa hè mới là nơi khơi nguồn những câu chuyện về Sài Gòn, về người Sài Gòn và về những niềm thương ở Sài Gòn.