Sự xuất hiện của Jonathan Anderson tại Dior đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử lâu đời của nhà mốt Pháp. Sau gần một thập kỷ gắn bó của Maria Grazia Chiuri, người phụ nữ đầu tiên ngồi ghế Giám đốc sáng tạo của Dior, thương hiệu bước vào giai đoạn chuyển giao quyền lực mới với nhiều kỳ vọng và không ít hoài nghi. Anderson – vốn đã định hình bản thân như một trong những nhà thiết kế giàu trí tưởng tượng và có tầm ảnh hưởng nhất thế hệ hiện nay qua Loewe và thương hiệu riêng JW Anderson – nay gánh trên vai trọng trách lèo lái một trong những cái tên mang tính biểu tượng nhất trong ngành.


Điều khiến mọi ánh mắt càng tập trung hơn là việc Anderson không chỉ phụ trách dòng Menswear – vốn đã quen thuộc với anh – mà còn ôm trọn cả Womenswear. Đây là một thử thách không nhỏ, bởi Dior nữ luôn được coi như “trái tim” của thương hiệu, nơi lưu giữ những giá trị gắn liền với Christian Dior từ năm 1947: chiếc Bar Jacket, đường cong New Look, những phom dáng couture làm nên cuộc cách mạng trong lịch sử trang phục hậu Thế chiến II. Tất cả đều là những biểu tượng thời trang đã vượt qua thời gian, và bất kỳ ai tiếp cận chúng cũng phải vừa đủ tinh tế để tôn trọng, vừa đủ táo bạo để làm mới.

Mùa Xuân/Hè 2026 trở thành cột mốc đáng nhớ: buổi trình diễn womenswear đầu tiên của Anderson cho Dior. Những người yêu thích thời trang toàn cầu, từ hàng ghế đầu của Paris Fashion Week cho đến cộng đồng trực tuyến, đều chờ đợi khoảnh khắc này không chỉ như một màn ra mắt đơn thuần, mà như một tuyên ngôn sẽ định hình toàn bộ giai đoạn tiếp theo của Dior. Những tờ báo lớn như Vogue Philippines, AP News, Hypebeast liên tục đặt ra câu hỏi: Anderson sẽ làm gì với “DNA Dior”? Anh sẽ giữ nguyên nét sang trọng cổ điển, phá bỏ để tạo đột phá, hay khéo léo tìm ra một lối đi ở giữa – nơi di sản và hiện đại gặp nhau?

Kỳ vọng dành cho Anderson không chỉ nằm ở khía cạnh thẩm mỹ, mà còn ở tầm nhìn chiến lược. Dior hiện nay là một trong những thương hiệu trụ cột của LVMH, có doanh thu khổng lồ và vị thế vững chắc trên toàn cầu. Do đó, mỗi bước đi của Anderson đều được soi chiếu không chỉ dưới lăng kính nghệ thuật, mà còn trong bài toán thương mại và sức ảnh hưởng văn hóa. Chính vì thế, show diễn debut SS26 không chỉ là một bộ sưu tập, mà còn là lời mở đầu cho một chương mới trong “cuốn tiểu thuyết Dior” – nơi mọi con chữ đều mang sức nặng của lịch sử và kỳ vọng.
Những điểm nổi bật trong bộ sưu tập
Di sản + tái diễn giải (Heritage và Reinterpretation)
Ngay từ những look đầu tiên, Anderson đã cho thấy mình không có ý định tách Dior ra khỏi quá khứ, mà ngược lại, anh vẫn giữ những bản sắc ban đầu. Các biểu tượng như Bar Jacket, chiếc váy Junon từ năm 1949, các chi tiết draping, corset, nơ lớn… lần lượt xuất hiện, nhưng không mang dáng dấp của sự sao chép. Thay vào đó, chúng được “giải mã”, “tháo rời” rồi lắp ghép lại bằng một ngôn ngữ mới. Anderson hiểu rõ: muốn đưa Dior đi xa hơn, cần khởi đầu bằng việc chứng minh rằng mình am hiểu DNA của nhà mốt. Chính vì thế, phần lớn thiết kế đều mang tinh thần “tôn vinh trong tái tạo” – giống như một lời tri ân đến Christian Dior nhưng đồng thời khẳng định tư duy sáng tạo hiện đại.

Chỉnh sửa tỉ lệ (Proportional Distortions)
Một trong những thủ pháp rõ rệt nhất mà Anderson áp dụng là thay đổi tỉ lệ. Chiếc Bar Jacket kinh điển – vốn được xem như hiện thân của “New Look” với vai tròn, eo thắt và phần hông nở – lần này lại được “shrunken”, làm nhỏ đi, khiến nó trở nên gọn gàng, trẻ trung hơn. Phần peplum không còn xoè đúng chuẩn như xưa, mà được đẩy cao về phía ngực, tạo cảm giác hourglass lạ lẫm, như một bản phác họa méo mó đầy chủ đích. Song song đó, Anderson thử nghiệm với những chiếc mini skirt có phần chân váy phồng bè ra phía sau, hay các silhouette “double balloon” gợi nhớ pannier trong phục trang thế kỷ 18, nhưng được tiết chế để phù hợp với nhịp sống hiện đại. Đây là cách anh “bẻ cong” quá khứ, không phải để phá vỡ, mà để làm cho nó trở nên mới mẻ, khó đoán định hơn.

Sự đối lập được đặt làm trung tâm
Anderson xây dựng sân khấu như một bảo tàng sống động, gợi nhắc đến ký ức Dior qua phim ngắn mở màn và những hình ảnh di sản, nhưng ông tránh biến show thành một bài ca hoài cổ. Thay vào đó, sự đối lập xuất hiện liên tục: cấu trúc couture bên cạnh chất liệu denim thường nhật; váy phồng, nơ lớn đặt cạnh mini skirt dễ mặc; cứng cáp và kiến trúc đối diện mềm mại, buông rũ. Chính trong những căng thẳng này, Anderson định nghĩa thẩm mỹ cho riêng mình: một Dior vừa mang tính biểu tượng, vừa mang hơi thở đường phố, vừa xa hoa nhưng không ngại tính thường nhật.

Thẩm mỹ kịch tính đi cùng chức năng thương mại
Như nhiều nhà phê bình chỉ ra, Anderson tỏ ra rất tỉnh táo trong việc cân bằng giữa trình diễn và thương mại. Trên sàn diễn, có những mẫu mã gây choáng ngợp – váy phồng nhiều lớp, chi tiết nơ phóng đại, form dáng couture được “xé rời” và tái kết cấu. Nhưng đồng thời, anh cũng khéo léo cài cắm vào đó các món “wearable”: denim mini skirt, áo khoác dáng gọn, những set đồ casual nhưng vẫn giữ nét sang trọng. Đây không chỉ là cách chiều lòng khách hàng thực tế, mà còn cho thấy Anderson hiểu Dior ngày nay phải sống trong hai thế giới: một là runway như sân khấu nghệ thuật, hai là thị trường xa xỉ toàn cầu đầy tính thực dụng.


Tinh thần mới — nhưng chưa có “định nghĩa” rõ ràng
Điểm khiến nhiều cây bút thời trang đồng thuận chính là: bộ sưu tập thiếu một hình ảnh mang tính biểu tượng để định danh ngay lập tức. Nếu như Christian Dior năm 1947 tạo ra “New Look” làm rung chuyển thời hậu chiến, hay như một số giám đốc sáng tạo khác từng gắn liền với “moment” riêng của họ, thì Anderson ở SS26 mới chỉ dừng lại ở một nền móng. Các ý tưởng – từ Bar Jacket biến tấu, pannier hiện đại, đến denim xen couture – đều thú vị, nhưng chưa có một silhouette, một trang phục nào có khả năng trở thành “ảnh đóng khung trong trí nhớ tập thể”. Thay vì một tuyên ngôn hoàn chỉnh, bộ sưu tập giống như một bản thảo, một lời hứa hẹn cho những gì Anderson sẽ phát triển trong tương lai.

Những hạn chế / thách thức
Một trong những ý kiến được lặp lại nhiều từ giới phê bình là sự thiếu mạch lạc xuyên suốt. Bộ sưu tập chứa nhiều ý tưởng thú vị, nhưng đôi khi những ý tưởng này lại đặt cạnh nhau một cách hơi rời rạc. Các look mang tính kịch tính, couture, form dáng phức tạp nối tiếp ngay sau đó là những bộ casual, denim, miniskirt dễ mặc – tạo cảm giác chuyển cảnh hơi gấp gáp. Điều này làm cho khán giả đôi lúc khó “theo” được một đường dẫn rõ ràng từ đầu đến cuối show.

Việc “giải mã” di sản luôn là một thử thách: giữ nguyên thì dễ bị chê an toàn, còn phá cách quá thì có nguy cơ làm mất đi linh hồn thương hiệu. Anderson chọn con đường bẻ cong biểu tượng, điển hình là Bar Jacket – nhưng trong một số look, sự biến dạng ấy lại chưa đạt đến sự cân bằng cần thiết. Các mẫu jacket với peplum nâng cao hoặc bị thu nhỏ lại đôi khi gây cảm giác không vừa vặn với cơ thể, hoặc quá thiên về tính khái niệm thay vì thẩm mỹ ứng dụng. Một vài chi tiết gợi nhớ corset, pannier cổ điển cũng bị cho là hơi trừu tượng: đẹp trên sàn diễn, nhưng chưa chắc thuyết phục khi đặt vào bối cảnh mặc hàng ngày. Đây là thách thức mà Anderson cần tinh chỉnh: làm sao để sáng tạo mang dấu ấn cá nhân, nhưng vẫn giữ được sự thanh lịch trọn vẹn vốn là bản sắc Dior.

Có lẽ hạn chế lớn nhất, cũng là điều nhiều cây bút chỉ ra, là việc bộ sưu tập thiếu một hình ảnh mang tính biểu tượng ngay lập tức. Một show debut thường được kỳ vọng có một “moment” đủ sức ghi sâu vào trí nhớ công chúng – như cách Christian Dior từng làm với New Look năm 1947, hay như những giám đốc sáng tạo khác thường chọn một thiết kế “đinh” để định danh mình. Ở SS26, mặc dù Anderson đã thể hiện tay nghề vững vàng, craft tinh tế, tầm nhìn sáng rõ, nhưng lại thiếu đi khoảnh khắc đủ “viral”, đủ để lan truyền ngoài phạm vi giới chuyên môn. Thay vì một dấu ấn bất ngờ, khán giả chỉ cảm nhận được một nền móng ổn định, một lời hứa hẹn cho tương lai. Điều này không phải là điểm trừ quá lớn, nhưng nó đồng nghĩa rằng Anderson vẫn chưa thể ngay lập tức “đóng dấu cá nhân” của mình trong ký ức tập thể về Dior.
Dior SS/26 của Jonathan Anderson giống như một bước khởi đầu chắc chắn hơn là một màn ra mắt gây chấn động. Anh chọn cách dựa vào di sản để đặt nền móng, rồi từ đó mở ra hướng sáng tạo cho tương lai. Có thể bộ sưu tập này chưa tạo nên khoảnh khắc bùng nổ, nhưng lại gợi cho người ta chờ đợi nhiều hơn ở những mùa sau — nơi Anderson có thể thật sự để lại dấu ấn mạnh mẽ cho Dior.