
Thời trang dưới lăng kính của Bliss Foster không chỉ tồn tại dưới hình hài của “mảnh vải và sợi chỉ”, nó là một ngôn ngữ tinh vi, một hệ thống ký hiệu và nghệ thuật hình ảnh toàn cầu. Mỗi đường may, mỗi sự lựa chọn chất liệu, phom dáng, và màu sắc đều mang một ý nghĩa, đóng vai trò như từ ngữ hoặc câu cú trong một cuộc đối thoại không lời.

Sức mạnh của ngôn từ trong thời trang hiện đại
Thời trang của Bliss Foster đã tạo ra một phân khúc độc đáo trong thế giới truyền thông thời trang số. Không giống các nhà phê bình truyền thống hay các fashion blogger hay các influencer trên mạng xã hội, Foster sử dụng nền tảng YouTube của mình như một hình thức ngôn luận triết học nhưng cũng đầy tính ngụ ngôn và khôi hài.
Ngay từ lúc ban đầu, cái tên Bliss Foster vốn cũng chỉ là một anh chàng bập bẹ tập làm Youtube các content về thời trang. Giữa cả nghìn các blogger, các tạp chí, các đầu báo về thời trang ngoài kia, thì Bliss quá nhỏ bé. Nhưng rồi Bliss chứng minh rằng ngôn ngữ thời trang của anh vẫn luôn khác biệt, cách mà anh yêu thời trang, cách mà anh diễn thuyết về thời trang hoàn toàn khác so với phần còn lại. Bliss Foster kết nối cộng đồng và người xem và làm thay đổi trong cách đại chúng tiếp nhận thông tin về thời trang. Nó thú vị hơn – hài hước hơn – nhưng lại giàu tính học thuật và không nhàm chán.



Trong khi báo chí thời trang truyền thống tập trung vào tính xu hướng, thương mại, hoặc tính nghệ thuật thuần túy, Foster đã chọn một cách tiếp cận học thuật và phân tích và tính hài kịch. Các video của anh thường có độ dài đáng kể, cấu trúc chặt chẽ như một luận văn, và sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh và đầy tính ngụ ngôn. Bliss chọn cách để tác phẩm tự nói lên, một hành động có tính ngụ ngôn: trong một ngành công nghiệp bị ám ảnh bởi sự nổi tiếng và hình ảnh cá nhân, anh duy trì một bức màn bí ẩn, buộc khán giả phải tập trung hoàn toàn vào nội dung và tư duy anh truyền tải.
Bliss Foster – Ngữ pháp thời trang và ngôn ngữ hình ảnh toàn cầu
Đối với Bliss Foster, thời trang vượt ra khỏi chức năng che thân để trở thành một hệ thống ngữ pháp hình ảnh toàn cầu, nơi mỗi món đồ, màu sắc, và phom dáng là một mệnh đề có khả năng được giải mã xuyên biên giới. Ngữ pháp thời trang chính là bộ quy tắc không lời về sự kết hợp, tỷ lệ, và ý nghĩa xã hội của trang phục. Khi được truyền tải qua các nền tảng kỹ thuật số, ngôn ngữ hình ảnh này trở nên toàn cầu hóa.
Foster thường xuyên phân tích cách các nhà thiết kế sử dụng những cú pháp quen thuộc để tạo ra các ngụ ngôn về chủ nghĩa tiêu dùng hoặc bản sắc văn hóa. Anh lập luận rằng, người tiêu dùng hiện đại không chỉ mặc quần áo mà còn đọc chúng, biến mỗi bức ảnh trên mạng xã hội thành một tuyên ngôn thời trang không ngừng phát triển của thế giới.
Bliss Foster và lý luận thời trang ngụ ngôn nhưng cũng đầy tính học thuật
Để hiểu ngôn ngữ thời trang, chúng ta phải phân tích các “ngữ pháp” cơ bản của nó. Bliss Foster thường xuyên mổ xẻ các yếu tố này trong các bài phân tích của mình, đặc biệt là trong các bộ sưu tập trên sàn diễn. Để hiểu ngôn ngữ thời trang, chúng ta phải phân tích các “ngữ pháp” cơ bản của nó. Bliss Foster thường xuyên mổ xẻ các yếu tố này trong các bài phân tích của mình, đặc biệt là trong các bộ sưu tập trên sàn diễn. Giọng văn của Bliss Foster có tính giải trí cao, nhưng luôn mang tính giáo dục và tôn trọng tính nghệ thuật của thời trang. Anh không đơn thuần chỉ bình phẩm; anh là một người kể chuyện thời trang sử dụng thời trang như một ngôn ngữ ký hiệu để thảo luận về các chủ đề: văn hóa, tính cá nhân của một thương hiệu, chính trị, giới tính, bản sắc và chủ nghĩa tiêu dùng…








Bliss Foster bắt đầu với việc nghiên cứu và phân tích các phạm trù liên quan tới triết học. Anh đọc sách, tìm hiểu sâu về lịch sử, văn hóa, và xã hội học cho đến khi anh bén duyên với “thời trang và vải vóc” Triết lý về thời trang dẫn định hình tiếng nói của anh.
Thời trang không phải là mục tiêu cuối cùng, mà là minh chứng của những thay đổi về mặt văn hóa, kinh tế, và xã hội rộng lớn hơn”.
BlissFoster
Trong một chủ đề xoay quanh giữa 2 chủ nghĩa “Minimalism và Maximalism”. Bliss Foster đưa kết luận rằng, sự tồn tại song song của hai chủ nghĩa này cho thấy thời trang không có quy tắc tuyệt đối. Nó là nơi những người có triết lý và nhu cầu biểu đạt khác nhau có thể cùng tồn tại. Minimalism là sự tìm kiếm sự thật thông qua việc loại bỏ, trong khi Maximalism là sự kỷ niệm sự thật thông qua việc bao gồm tất cả. Cả hai đều là những phản ứng cực đoan và có giá trị đối với thế giới hiện đại đang thay đổi nhanh chóng.
Bliss Foster thường đưa ra sự vô lý của thời trang cao cấp. Những khía cạnh kỳ quặc, phóng đại hoặc mâu thuẫn trong ngành công nghiệp này một cách tinh tế và dí dỏm. Trong một video của anh khi bàn luận về một món đồ của thường hiệu nào đó hay là những thuật ngữ khó hiểu trong ngành. Bliss thường chen vào những câu nói có tính hài hước như :“và thế là tao và tụi mày vừa dành ra hơn 20 phút cuộc đời chỉ để nói về một cái lỗ hổng trên 1 cái áo len, that’s bullshit” (Street Vibe dịch mạnh xíu cho nó gây cấn).
Ngoài ra Bliss cũng thường xuyên chèn meme chèn vào để làm nổi bật một điểm đang nói hoặc để tạo ra một bình luận hài hước về một khoảnh khắc trên sàn diễn hoặc một tuyên bố của nhà thiết kế. Trong một video phân tích về một bộ sưu tập Rick Owens, thay vì chỉ khen ngợi tính nghệ thuật, Bliss Foster lại khéo léo sử dụng hình ảnh đời thường để châm biếm tính kịch tính của bộ sưu tập: ” Nghe này, sau khi phân tích nếu tao mua và mặc cái áo khoác này ra đường, thì chẳng khác gì tao vừa đi đánh trận về chúng m ạ” (Street Vibe dịch cho gây cấn)
Bạn thậm chí còn không thể xem một BST hết 10 phút. Nhưng tôi tin bạn có thể bỏ ra 1 giờ đồng hồ chỉ để nghe Bliss Foster luyên thuyên
Justin Bao – biên tập viên Street Vibe
Một cộng đồng đọc giả với tư duy phản biện cao thay vì chỉ tiêu thụ thời trang một cách thụ động
Bliss Foster dành gần 10 năm để chứng minh rằng một cộng đồng thời trang không chỉ nằm ở việc tiêu thụ quần áo và ăn mặc, mà còn phải có kiến thức và tư duy, Anh thường xuyên đặt câu hỏi: Món đồ này đang nói gì về thế giới chúng ta đang sống?, Tại sao nó lại quan trọng ngay lúc này?.
I Can’t But We Can
Bliss Foster
“I Can’t But We Can” là triết lý hoạt động của Bliss Foster, từ một nền tảng cá nhân thành một cộng đồng nghiên cứu về thời trang. Bằng cách này, Bliss Foster đã củng cố vai trò của mình là một nhà truyền bá văn hóa hơn là một nhà phê bình đơn thuần, để lại một di sản là một cộng đồng thời trang được trao quyền, có khả năng giải mã thế giới xung quanh họ qua lăng kính của trang phục.






